Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2008

Cún anh hai đang đi cầu Khỉ nè .

Ầu ơ ..... Ví dầu cầu ván đóng đinh ....
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi ...
Khó đi mẹ dắt con đi....
Con đi trường học mẹ đi trường đời ....

Thứ Năm, 24 tháng 4, 2008

35 năm, vợ chờ chồng...

35 năm, vợ chờ chồng...

Ngày ấy, tại một vùng biển nghèo xứ Thanh, có một đôi bạn trẻ cùng nắm tay nhau vui đùa trên bãi biển. Sóng biển thì thầm như nhắc họ một tình yêu quê hương và cuộc sống. Chàng trai hỏi:
- Lớn lên em mơ ước những gì?
Trong ánh hoàng hôn, cô gái ngước mắt trả lời:
- Lớn lên em sẽ là một cô giáo trường làng, còn anh?
Anh mơ ước:
- Đời anh là thủy thủ...
Rồi năm tháng qua đi, tuổi thơ của em và anh cũng lớn dần lên. Em theo nghề sư phạm còn anh " mặc áo rách đâu dám nghĩ buồm lộng gió, chơi vỏ ngao đâu dám ước một con tàu...". Lớn lên anh vào bộ đội.
Đường chiến khu qua trái núi xuyên rừng,
Ngắt lá ngụy trang thả theo dòng suối,
Ai hiểu rằng anh lính nhớ đại dương...?
Từ đó anh và em chia tay nhau, mỗi người một nhiệm vụ. Anh vào chiến trường, em đã là cô giáo trường làng, cùng góp phần chống Mĩ cứu nước. Rồi năm 1973 - Anh đón em về mùa xuân cũng đến trong tay... chúng ta làm lễ cưới.
Niềm vui chưa được bao lâu, anh lại lên đường đẻ đi tiếp ước mơ và hoài bão. Chúng ta lại chia tay nhau trong nụ cười và nước mắt. Em ở lại làm cô giáo trường làng mang trong lòng niềm nhớ thương vô hạn.
Biển gọi tên anh: Tàu 20/7, sông Lô, Trạm Giang, Thái Bình, Quazt, Long Hải, Long Thành... Phương Đông 2 đã đi qua đời anh.
Những đứa con yêu của chúng ta cũng lần lượt ra đời khỏe mạnh cùng bao sự chia ly nước mắt..
35 năm qua, biết bao nhớ thương và hứa hẹn. Niềm đau chôn kín trong lòng. Em là 1 thiếu phụ trông chồng. Em trông anh từng giờ từng phút. Em ngóng đợi anh về. Em mãi gọi tên anh. Trách nhiệm người cha, cuộc sống đè nặng lên đôi vai gầy. Anh lại phải ra đi... Em vẫn là người thiếu phụ. Các con đã khôn lớn. Con gái của chúng ta theo nghề của mẹ. Con trai vì yêu chồng nên yêu biển em cho theo nghề của cha. Quá khứ biết bao thăng trầm. Khổ đau vui buồn cùng chia sẻ. gặp nhau chốc lát lại chia ly. Song! Hạnh phúc là dạt dào vô hạn.
Cứ mỗi lần gặp nhau rồi chia tay, anh đều hứa hẹn ngày về. Em lại đợi chờ...
Người thiếu phụ chờ chồng 35 năm. Ngày gặp nhau sup họp dưới mái ấm gia đình cũng đã gần đến. Viễn cảnh tương lai tươi đẹp lúc tuổi xế chiều đang trải ra trước mắt. Chỉ mấy tháng nữa thôi, em chờ đợi và hi vọng.
Rồi hôm nay tin sét đánh với em và các con. Anh đã ra đi không bao giờ về nữa. Ở nơi đất khách quê người ko một lời trăn trối cùng vợ con. Phút lâm chung của anh không vợ, không con, không gia đình. Ôi! thật là: trời già không có mắt...
Em muốn gào lên cho vỡ trong lồng ngực. Đất trời như sụp đổ. Ngày đón anh về không phải là một con người bắng xương, bằng thịt có linh hồn. Một ngày vui đoàn tụ mà giờ đây chỉ còn là cái xác không hồn.
Đau xót và buồn thương một người thiếu phụ đã chờ chồng 35 năm. Tất cả không thể nói bằng lời..
Thôi anh ơi! Đã hết rồi! Đã hết rồi!...
Tổ chức, bạn bè, vợ con cùng quê hương gọi thầm tên anh Nguyễn Xuân Thu...
Và anh đã ra đi mãi mãi không về, để lại niềm nhớ thương cho vợ con, bè bạn...
Em, người vợ,
Trần Thị Ngọc Hưng


=============================
Ghị lại những dòng này của mẹ mà lòng con đau xót. Cả đời bố hi sinh vì các con còn cả đời mẹ thì hi sinh vì bố. Chúng con thương yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi...
Cầu mong vong hồn của bố Nguyễn Xuân Thu được siêu thoát...

Vậy là chúng con đã không còn bố nữa

Vậy là chúng con đã không còn bố nữa. Đau đớn thay điều đó lại là sự thật . Ngày bố ra đi con gái của bố đã nén đau thương để mẹ và các em con yên lòng , Nhưng bố ơi! Lòng con đau như có ai vò xé. Bố của con đã nằm xuống ở nơi xứ lạ quê người . Lẽ ra bố không phải chịu như thế . Con biết nếu người ta có tấm lòng từ tâm của con người thì bố của con chắc chắn là không ra đi một cách đau đớn như vậy . Bố ơi ! Con cảm thấy như vậy đó bố ạ!
Những ngày bố nằm trên giường bệnh là những ngày con thường hay mơ thấy những cơn ác mộng . Con đã cảm nhận được nỗi mất mát của mình . Cũng như con cảm nhận được những gì đã xảy ra cho bố . Con cảm thấy những người đồng đội của bố đã không làm gì để cứu bố cả.... Ngay cả khi hung tin về tới nhà mình rồi mà họ vẫn không một lời hỏi thăm mẹ bố ạ! . Con cảm thấy những người đồng đội của bố bị máu lạnh bố ạ! Con không thể nào ngồi yên để bố ra đi như thế ... Nhưng con phải làm gì bây giờ? Bố có linh thiêng hãy chỉ cho con biết con sẽ phải làm những gì đi bố ! Con sẽ làm gì bây giờ? Tại sao trong thời buổi thông tin bùng nổ như thế này mà họ có thể để một bệnh nhân nằm yên chờ chết những mười mấy ngày trời rồi mới dưa đến bệnh viện thì đã quá trẽ?? Tại sao họ không gọi cứu hộ ra cứu người ? Tại sao phải đợi đến khi bố ra đi mãi mãi không về thì họ mới báo tin cho chúng con biết ? Và trong lúc bố nằm trong bệnh viện thì họ đã không cho người nào theo chăm sóc bố ? Con không thể ngồi yên cho họ muốn nói gì thì nói đâu bố ạ. Con gái của bố . Ngàn lần cho con xin lỗi vì đã không làm được gì để đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của bố .Bố ơi!!!