Thứ Năm, 24 tháng 4, 2008

Vậy là chúng con đã không còn bố nữa

Vậy là chúng con đã không còn bố nữa. Đau đớn thay điều đó lại là sự thật . Ngày bố ra đi con gái của bố đã nén đau thương để mẹ và các em con yên lòng , Nhưng bố ơi! Lòng con đau như có ai vò xé. Bố của con đã nằm xuống ở nơi xứ lạ quê người . Lẽ ra bố không phải chịu như thế . Con biết nếu người ta có tấm lòng từ tâm của con người thì bố của con chắc chắn là không ra đi một cách đau đớn như vậy . Bố ơi ! Con cảm thấy như vậy đó bố ạ!
Những ngày bố nằm trên giường bệnh là những ngày con thường hay mơ thấy những cơn ác mộng . Con đã cảm nhận được nỗi mất mát của mình . Cũng như con cảm nhận được những gì đã xảy ra cho bố . Con cảm thấy những người đồng đội của bố đã không làm gì để cứu bố cả.... Ngay cả khi hung tin về tới nhà mình rồi mà họ vẫn không một lời hỏi thăm mẹ bố ạ! . Con cảm thấy những người đồng đội của bố bị máu lạnh bố ạ! Con không thể nào ngồi yên để bố ra đi như thế ... Nhưng con phải làm gì bây giờ? Bố có linh thiêng hãy chỉ cho con biết con sẽ phải làm những gì đi bố ! Con sẽ làm gì bây giờ? Tại sao trong thời buổi thông tin bùng nổ như thế này mà họ có thể để một bệnh nhân nằm yên chờ chết những mười mấy ngày trời rồi mới dưa đến bệnh viện thì đã quá trẽ?? Tại sao họ không gọi cứu hộ ra cứu người ? Tại sao phải đợi đến khi bố ra đi mãi mãi không về thì họ mới báo tin cho chúng con biết ? Và trong lúc bố nằm trong bệnh viện thì họ đã không cho người nào theo chăm sóc bố ? Con không thể ngồi yên cho họ muốn nói gì thì nói đâu bố ạ. Con gái của bố . Ngàn lần cho con xin lỗi vì đã không làm được gì để đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của bố .Bố ơi!!!

Không có nhận xét nào: